Người ta hay nói 10 năm không phải quãng thời gian dài nhưng ngẫm lại, cuộc đời được mấy lần 10 năm? Vì vậy mà 10 năm là đủ để chúng ta xây dựng vận mệnh và 10 năm cũng đủ để chôn vùi ta trong mớ hỗn độn của số phận nếu cứ mãi rong chơi. Là một đứa trẻ sinh ra trong gia đình chẳng mấy dư giả, tôi hiểu rõ giá trị của đồng tiền. Chẳng ngoa khi nói ở thời khắc tôi nhận ra mình là một đứa trẻ nghèo (năm lớp 1,lớp 2 gì đó), tôi hiểu rằng mình cần có tiền để có thể tự tin mà sống để thực hiện những gì mình mơ ước. Đồng ý tiền không thể mua được mọi thứ nhưng để có một cuộc sống thoải mái, chúng ta đều cần tiền. Suốt 10 năm qua, tôi đã điên cuồng kiếm tiền, để rồi bây giờ đây, tôi cảm ơn bản thân mình vì đã lựa chọn con đường này. Nếu bạn đã 30, sắp 30, tôi hy vọng bài viết này cho bạn thêm động lực để làm việc và tích lũy cho tương lai của mình.
Đến khi sang chỗ làm thứ 2, tôi vẫn duy trì các nguồn thu nhập khác. Viết content, dịch sách, thiết kế,….nói chung những gì có thể làm tôi đều nhận. Đôi lúc giật mình nhìn lại, đã lâu rồi tôi không còn ngủ trước 2h sáng, thậm chí có những ngày 3-4h sáng mới lên giường, sáng hôm sau lại tiếp tục lao ra đường mưu sinh. Nếu ai hỏi tôi có mệt không, chắc chắn là có! Nhưng tôi có dừng lại không, thì câu trả lời là không! Vì sao ư? Vì tuy vất vả nhưng tôi có thể tự tin ngẩng cao đầu, không còn sợ hãi trước các biến động trong công việc và có thể độc lập chi tiêu những gì mình muốn. Đặc biệt, tôi đã có thể hướng tới những mục tiêu xa hơn – sở hữu ngôi nhà đầu tiên trong đời.
Trong khoảng một thập kỷ, tôi đã làm việc không ngừng như thế vì tin rằng tiền là chìa khóa giúp tôi có một cuộc đời tự do và chủ động hưởng thụ những gì mình muốn. Đến năm 30 tuổi, sau khi quyết định mua ngôi nhà đầu tiên, tôi cảm thấy đôi vai mình bớt nặng hơn khi giờ đây tôi đã có tài sản của riêng mình, có một điểm tựa để yên tâm vùng vẫy vì dù thế nào chăng nữa, tôi vẫn có nơi thực sự thuộc về mình.
Nhìn ở góc độ khác, trải qua áp lực công việc là một trong những cách tốt nhất để rèn luyện bản thân. Nếu không có khoảng thời gian quay cuồng với feedback, deadline và cả những trận cãi vã với sếp, đồng nghiệp, có lẽ tôi sẽ chẳng tích lũy được gì như hôm nay. Nếu bạn cũng đang mệt mỏi với công việc, kiếm từng đồng với mong muốn có một cuộc sống thảnh thơi thi hãy cố gắng lên vì những nỗ lực hôm nay của bạn sẽ trổ quả ngọt trong 5-10 năm sau. Khi chúng ta đang trẻ, khỏe, minh mẫn, và đầy nhiệt huyết, chúng ta có thể khóc, ức chế với áp lực nhưng vẫn sẽ đủ sức vượt qua thôi.
Tôi từng đọc cuốn sách “Đừng chọn an nhàn khi còn trẻ”, một tuyển tập câu chuyện của những tấm gương nghị lực, phấn đấu hết mình cho ước mơ tuổi trẻ và đạt được những thành tựu đáng ngưỡng mộ. Dù là những câu chuyện cách xa ta cả ngàn cây số nhưng tựu chung lại, tuổi trẻ ở đâu cũng giống nhau. Họ cũng có áp lực công việc, áp lực mua nhà, mua xe và áp lực đồng trang lứa, tôi cũng thế. Ngày đó, mỗi lần cảm thấy mệt mỏi vì công việc, tôi lại nhớ đến tên cuốn sách “Đừng chọn an nhàn khi còn trẻ” để tiếp tục gõ phím kiếm cơm. Nhưng nhìn sâu hơn, tôi không (dám) chọn an nhàn khi còn trẻ vì không có ô dù, gia thế hay một tổng tài nào đó chống lưng như trong những câu chuyện ngôn tình.
10 năm không phải quá dài nhưng đủ để cuộc đời bạn phần nào đó “nở hoa” hay “bế tắc”. Hy vọng rắng một chút tâm sự của tôi sẽ giúp bạn có thêm động lực để tiếp tục nỗ lực cho một cuộc sống trong mơ nhé!
Không giỏi giang thì phải vất vả
Tôi đã nhận ra chân lý này khi bắt đầu đi làm (tất nhiên là chân lý với tôi thôi còn có lẽ sẽ không đúng với nhiều người!). Tôi biết mình không phải sinh viên xuất sắc hay một nhân tài làm đâu được đó, tôi chỉ là một con bé nhút nhát, trình độ tầm tầm và có một vài thành tích “tí hon” giắt lưng. Tôi bơi vào thị trường lao động và bị rất nhiều con sóng “vả” mặt. Cuối cùng, sau 2 năm vật vờ, tôi tìm được một công việc tương đối ổn định với mức lương 10 triệu chia đôi :D. Nhưng không sao, tôi vẫn hài lòng vì đây là công việc lâu dài, giúp tôi xây dựng nền tảng tài chính dần dần. Vì mức lương thấp, tôi cố gắng tìm thêm một công việc bán thời gian sau giờ làm. Tôi chọn trở thành một content freelancer nhưng với kinh nghiệm non nớt của mình, tôi chỉ được giao các bài viết đơn giản với mức nhuận bút thấp, dao động 10-20K/bài. Nghe có vẻ ít nhưng nhờ sức trẻ, tôi chịu khó “cày” ngày này qua ngày khác nên mức lương nhận được cũng tương đối tốt. Trung bình, thu nhập mỗi tháng của tôi chỉ khoảng 5-7 triệu với khoảng 12h làm việc mỗi ngày. Tuy vất vả nhưng việc duy trì 2 nguồn thu nhập khiến tôi tự tin hơn nhiều. Nếu bạn gặp khó khăn trong việc sắp xếp thời gian, hãy sử dụng planner để tối ưu công việc nhé: https://shorten.asia/eHmesNX5 Sau này, mức lương của tôi tăng dần (chủ yếu là vì lạm phát) nên thu nhập cũng cao hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn cày thêm các job ngoài vì đơn giản nó trở thành thói quen. Nếu buổi tối không làm việc, tôi sẽ cảm thấy rất trống trải, thậm chí là bất an vì mất đi một điểm tựa. Suốt 3 năm làm việc tại chỗ làm đầu tiên, tôi chăm chỉ viết đủ loại content với các mức giá khác nhau. Nhờ đó, tôi để dành được hơn 300 triệu khi kết thúc công việc fulltime đầu tiên của mình.
Một công việc part-time giúp việc tích lũy dễ thở hơn.
Vừa làm vừa khóc nhưng vẫn phải làm?!
Suốt 10 năm lăn lộn, tôi đã trải qua nhiều khoảnh khắc khiến tôi muốn bỏ cuộc. Vì làm nghề sáng tạo nội dung nên việc phải chỉnh sửa bài viết, sản phẩm theo ý khách là chuyện “thường ngày ở huyện”. Nhưng bạn biết đây, đâu phải chỉ sửa một lần là xong, có khi vài đôi ba, thậm chí cả chục lần mới làm khách vừa lòng. Thế mới biết, kiếm được đồng tiền cũng trầy trật đủ thứ. Có những lúc nhận feedback của khách hàng mà phát khóc nhưng vẫn lại lọc cọc ngồi gõ cho xong kịp deadline. Tất nhiên chuyện gì rồi cũng sẽ qua nhưng ở thời khắc đấy, tôi càng hiểu rõ sự quan trọng của tiền. Vì không có tiền, tôi mới phải chấp nhận áp lực công việc nên khi đó tôi chỉ ước tôi đủ năng lực tài chính để có thể rời bỏ những năng lượng tiêu cực này ngay và luôn.
Vì đồng tiền, vừa làm vừa khóc cũng vẫn phải làm.