Khi bắt đầu đặt bút viết bài viết này, tôi đã đọc không dưới chục bài viết liên quan đến chủ đề “hướng nội – hướng ngoại”. Nhiều trong số đó đang nhìn người hướng nội như những người bị xã hội lãng quên, phải cố gồng mình để thích nghi với “thế giới của người hướng ngoại”,… Dưới góc nhìn đó, người hướng nội trở nên tội nghiệp, nhỏ bé, thậm chí có thể là dư thừa trong xã hội này. Rồi họ chốt lại là người hướng nội rất tuyệt vời, cần được quan tâm, nâng niu và trân trọng. Là một người hướng nội, tôi không đồng ý với những suy nghĩ này, ít nhất tôi chưa từng cảm thấy bản thân tội nghiệp hay bị lãng quên. Hơn nữa, hãy thôi hô hào người hướng nội tuyệt vời và có ích đi, thay vào đó hãy đưa cho họ cách để không bị bỏ lại phía sau trong thế giới ồn ào và vội vã này. Bài viết của tôi – một người hướng nội, chẳng muốn đào sâu thêm sự tuyệt vời của chúng tôi hay ru ngủ những người giống tôi rằng sự nhút nhát, ít nói đó là một “món quà”. Chỉ đơn giản, tôi muốn những người hướng nội có cái nhìn thực tế hơn về xã hội, về những gì chúng ta cần làm để bắt kịp với guồng quay thời đại để cái mác “người hướng nội” không còn bị nhắc đến một cách tội nghiệp như nhiều bài viết từng đề cập.
Author
admin
-
Mỗi ngày lên mạng lướt Facebook, đọc báo, tôi thường hay bắt gặp hàng tá những bài báo nói về các bạn trẻ ở lứa tuổi như tôi với những…