Ngày tôi mới ra trường, bạn bè hay nói đùa kiểu lũ chúng tôi sẽ trải qua “3 thất”: thất học, thất tình và thất nghiệp. Vài năm sau, tôi lại nghe người ta kháo nhau: “Thất tình không đáng sợ bằng thất nghiệp”. Vậy tại sao thất nghiệp lại đáng sợ? Một câu hỏi quá vô tri, thất nghiệp thì không có thu nhập, không có thu nhập thì không có tiền, không có tiền thì không trả được tiền nhà, tiền ăn, tiền gửi về quê hay đơn giản là không mua nổi một ly trà sữa khi thèm. Sau gần 10 năm ra trường, tôi cũng đã được nếm mùi thất nghiệp vài lần nên nhân dịp bước sang tuổi 30, tôi muốn viết một chút về chủ đề này. Ngoài kia làn sóng lay off cũng đang rất “sôi động”, đã bao lâu rồi bạn gửi CV nhưng không có hồi âm? Đã bao lâu rồi bạn chờ đợi 1 offer trong vô vọng? Và đã bao lâu rồi bạn chán nản vì không được đi làm? Mong rằng một chút tâm tư về thất nghiệp của tôi phần nào soi chiếu vấn đề khách quan hơn.